[Dịch]Tìm Chồng - Sưu tầm
Chương 1 : Chương1
.
“Xin chào, ta là Nguyệt Lão”
Tô Tiểu Bồi đang gọi điện báo cáo kết quả chiến đấu cho người cô đã nhiệt tình sắp xếp việc xem mắt cho mình thì đột nhiên có một thanh niên ngồi xuống chiếc ghế trước mặt, lại còn thân thiện tự xưng danh tính.
Tô Tiểu Bồi nhìn anh ta, nhíu mày.
Trời ạ, hai hiệp còn chưa đủ sao,còn hiệp ba nữa?
Có người nhấc máy, Tô Tiểu Bồi lơ anh chàng trước mặt, tập trung nói chuyện với bà cô.
“Xin báo cáo đại nhân, nhiệm vụ hoàn thành rồi. Đã gặp cả hai anh. Một người tím cả mặt chạy mất đến hóa đơn còn không thèm trả. Một người thì vùng vằng giận dỗi đỏ con mắt rồi bỏ đi luôn, chỉ trả một nửa tiền cà phê của hắn.”
Tô Tiểu Bồi vừa nói vừa nhìn chỗ ngồi trước mặt: “Giờ lại thêm một người nữa đến, nói là họ Nhạc. Cô à, cô có tăng đối thủ cũng phải nói với cháu chứ.”
“Họ Nhạc? Cô có giới thiệu người nào họ Nhạc cho cháu đâu?’’. Qua điện thoại, giọng Tô Lệ rất đỗi ngạc nhiên, nhưng ngay lập tức phản ứng lại với cô gái đang nghe điện, giọng bà không tự chủ được mà nhất thời cao lên “Cái gì mà tím cả mặt chạy mất, cái gì mà vùng vằng giận dỗi đỏ cả mắt chứ hả? Cháu đã làm cái gì không nên làm rồi hả? Có phải lại như lần trước rồi không? Cô đã nói với cháu biết bao nhiêu lần rồi, đừng có cư xử như một con nhím nữa, con gái phải ra dáng con gái chứ, phải từ tốn, phải nhẹ nhàng dịu dàng, phải có lễ độ, có phải cháu lại bỏ ngoài tai những lời cô nói không?”
“Cái này làm sao mà trách cháu được.Cái anh tím tái mặt mũi đó, lão ta mong cháu kết hôn rồi vẫn tiếp tục đi làm, vì muốn hai người độc lập về kinh tế, tiền ai người đấy tiêu. Cháu bèn hỏi một tháng anh ta kiếm được bao nhiêu? Sau đó cháu nói cháu còn kiếm được hơn cả hắn. Còn có, đã có ai muốn lấy anh ta chưa? Rồi cháu cổ vũ anh ta tiếp tục làm việc bởi thu nhập của anh ta có gì đáng để tự hào đâu?”
Tô Lệ ở đầu dây bên kia vỗ trán, bà biết mà, sớm biết mà.
Tô Tiểu Bồi nói tiếp “Trận thứ hai với anh mắt đỏ thì câu nào anh ta nói cũng nhắc đến mẹ mình, nói bà ấy thích nấu cơm, hỏi xem cháu nấu nướng thế nào; lại nói bà ấy thích vận động buổi sáng, nói cháu tốt nhất là sáng nào cũng đến mà đi bộ ở công viên cùng mẹ anh ta; rồi nói tiếp tối nào mẹ anh ta cũng xem tivi, cháu đừng có mà tranh giành với bà ấy. Anh ta cứ liến thoắng một hồi, cháu bèn hỏi, nếu cháu lấy mẹ anh ta thì bác trai bên nhà liệu có ngại không? Anh ta bày ra cái bộ dạng bị bắt nạt rồi trừng mắt nhìn cháu, bảo cháu nói chuyện quá khó nghe. Anh ta nói bao nhiêu câu cháu mới mở mồm nói mỗi một câu thôi kia mà, còn giả vờ yếu đuối cho ai xem chứ?”
Tô Tiểu Bồi năm nay 27 tuổi, theo lẽ thường tình thì người lớn trong nhà vội vàng tìm đối tượng cho cô âu cũng là điều dễ hiểu và chẳng có lý gì để phản đối, nhưng đừng có càng giới thiệu càng đào ra “hoa thơm cỏ lạ” như vậy chứ, cô cùng có lòng tự tôn kia mà.
Tô Tiểu Bồi vừa nói vừa nhìn cái anh họ Nhạc trước mặt, cô đã nói thế rồi cái anh này còn chưa chạy mất dép à?
Anh ta vẫn ngồi yên tại chỗ, vẫn còn nhẫn nại ngồi đợi. Bắt gặp ánh nhìn của cô còn lịch sự cười đáp lại. Tâm trạng Tô Tiểu Bồi đang không vui vẻ gì, bỏ lơ anh ta qua một bên luôn.
Tô Lệ thở dài qua điện thoại “Để cô nói lại với mấy người bạn, giới thiệu những người như này không hợp lắm.”
“Đúng thế, cô hiểu được cháu thì tốt quá ạ” Tô Tiểu Bồi nhân cơ hội nói “Nếu đã thế thì cô hiểu thêm cho cháu tí nữa. Tối nay tâm hồn mong manh dễ vỡ của cháu đã bị tổn thương sâu sắc dẫn đến hình thành chướng ngại tâm lý, cô cho cháu nghỉ ngơi vài tháng, việc xem mặt cứ từ từ được không ạ.”
“Chướng ngại gì?” Tô Lệ ngẩn ra, rồi gầm lên đến rung cả trần nhà “ Cháu bớt bày mấy cái trò mèo này ra với cô đi, người phát bệnh thần kinh phải là mấy cậu xem mặt với cháu mới đúng.”
“Cô làm cháu áy náy quá. Đây cũng là một kiểu thương tổn về tinh thần mà, cháu cần điều chỉnh và nghỉ ngơi một thời gian cô ạ.”
“Cháu đừng có mơ! Cháu trốn tránh đã hai tháng rồi, đừng có lấy cớ nữa! Tiểu Bồi à, cháu nghe cô này, cháu cũng lớn rồi, còn bé bỏng gì nữa đâu, cũng phải tính toán cho bản thân đi chứ, cứ thế này thì chả mấy mà thành phụ nữ trung niên đấy….” Tô Lệ trút hết tâm can, thật chỉ muốn lắc lắc vai cái đứa cháu không biết nghe lời kia mà khuyên bảo nó.
“Thôi, thôi cô ạ” Tô Tiểu Bối điếc hết cả tai. Đến một anh giai còn chưa có, sao đã nói đến chuyện sinh con rồi.
“Còn có mẹ cháu nữa, cháu đừng có bày trò với cô nữa. Mẹ cháu cứ tưởng cháu tốt lắm…”
Quá được, nói hẳn đến chuyện mẹ cô rồi.
Tô Tiểu Bồi nhăn mặt “Cô ơi, cô mệt rồi đúng không ạ, cô đi uống ngụm nước nghỉ ngơi đi, cháu cúp máy đây, điện thoại cô bận liên tục, cháu không thể chiếm máy mãi thế được, chào cô nhé. Cô nói với mấy người giới thiệu bạn cho cháu cũng nghỉ đi ạ, mấy hôm nữa không cần dẫn ai đến gặp cháu đâu. Cháu đang đổi công việc mới, cực kì bận cô ạ. Ôi, điện thoại mất tín hiệu rồi…A anh Nhạc bên này vẫn chưa đi, thế để cháu nói với anh ta mấy câu. Cháu cúp máy đây, chào cô ạ.”
Không đợi Tô Lệ đáp lời, Tô Tiểu Bồi nhanh như cắt đã cúp máy. Nhướn mắt lên, cái anh Nhạc kia vẫn ngồi đó, nhẫn nại đợi cô.
Tô Tiểu Bồi không có lòng nào mà ứng phó với cái anh này. Nếu đã không phải người mà cô Tô Lệ bảo đến xem mặt thì không cần phải lãng phí thời gian giả bộ ân cần niềm nở nữa. Tuy cô luôn bị mắng là chẳng bao giờ có thành ý, nhưng chỉ có trời thấu cô đã phải tận tâm cố gắng vượt cả sức tưởng tượng của bản thân rồi.
Tiếc thay, anh chàng này không quan tâm đến sắc mặt của Tô Tiểu Bồi, thậm chí còn cầm luôn cả hóa đơn của Tô Tiểu Bồi, sợ cô rời đi luôn.
Anh ta nói “Tô Tiểu Bồi, ta đến thông báo cho cô một chuyện quan trọng. Xin hãy lắng nghe cho rõ lời tôi, chuyện này liên quan đến hạnh phúc nửa đời sau của cô đấy.”
Chuyện quan trọng?
Tô Tiểu Bồi giật thột. Gần đây, cả đời cô có mỗi một chuyện được coi là quan trọng? Chẳng lẽ là nó sao?
Cô lặng im, vờ như không quan tâm bấm bấm điện thoại, thực ra thì đang âm thầm chụp ảnh người trước mặt. Trong lòng thầm chuẩn bị, nhất định phải lưu lại dấu vết này.
“Ban nãy anh nói anh tên gì?” Trên thông tin về bức anh cô thêm vào chữ “Nhạc”, đợi cho anh chàng kia báo lại tên tuổi.
“Nguyệt Lão”
“Nhạc gì?” Tô Tiểu Bồi nhíu nhíu mày, có phải cô nghe lầm rồi không? Hay là cái người này ban nãy thấy cô xem mặt nên giờ đến để bày trò giễu cợt?
“Chính là Nguyệt Lão, người vẫn quản chuyện nhân duyên của con người trong truyền thuyết ấy.”
Tô Tiểu Bồi tắt điện thoại, đích xác là có người đến chơi đùa cô rồi.
“Tôi biết rồi.” Cô bỏ điện thoại lại vào túi, chuẩn bị đi “Cũng chính là nhân viên môi giới hôn nhân.” Cô bình thản nói, không tỏ vẻ gì là quan tâm.
“Không”. Anh ta đổi giọng nghiêm túc “Nói đúng ra thì tôi phải gọi là thanh tra quản lý việc thực thi nhân duyên của con người.”
Lại còn là cấp bậc thanh tra nữa? Cô quả đúng đã không theo kịp trào lưu mới, không biết rằng mấy chiêu bắt chuyện của đàn ông đã thay đổi đến bước này rồi.
Tô Tiểu Bồi chộp lấy hóa đơn, đứng dậymuốn đi.
“Tô Tiểu Bồi, 7 giờ 13 phút ngày 13 tháng 7 trên đường Ngô Đồng cửa Bắc đã xảy ra một vụ tai nạn xe cộ. Hai chiếc xe đó đâm nhau ngay trước mắt cô, cô có còn nhớ không?”
Tô Tiểu Bồi ngừng lại, tất nhiên là cô nhớ.
Ngày 13 tháng 7 là ngày giỗ của cha cô, đường Ngô Đồng là nơi ông gặp tai nạn.
Cô đương nhiên nhớ rõ.
Hôm đó là thứ sáu, sau khi tan làm, cô luôn cố ý đi qua đó, đứng trên đường nhìn nơi mà cha cô ngã xuống để nhắc nhở bản thân không được quên. Đang lơ đãng suy nghĩ, hai chiếc xe đâm sầm vào nhau làm cô chợt bừng tỉnh.
Chuyện như thế này làm sao mà quênđược?
Tô Tiểu Bồi ngồi lại, cô muốn nghe xem người kia muốn nói cái gì? Chẳng lẽ chuyện này còn có quan hệ đến cái chết của cha cô sao? Đã nhiều năm như vậy, cô vẫn chưa tìm ra manh mối liên quan đến hung thủ.
Người kia hắng hắng giọng, không đáp lời mà nói “Tai nạn đó khiến một người chết một người bị thương. Trách nhiệm được xem là do người đã qua đời kia vội vàng vượt đèn đỏ, nhưng đây không phải điều chính mà ta muốn nói với cô. Người bị thương mới là vấn đề chính.”
Tô Tiểu Bồi chăm chỉ lắng nghe, ngườibị thương này và chuyện kia có liên quan gì?
“Những lời ta nói sau đây cô nghe cho rõ, anh ta tên là Trịnh Giang Dực, hiện giờ đang năm ở phòng chăm sóc đặc biệt tầng VIP số 25 bệnh viện số hai, cô phải đi tìm anh ta, càng nhanh càng tốt.
“Tìm anh ta làm gì” Tô Tiểu Bồi theo thói quen rút quyển sổ nhỏ ra ghi lại những điều nghe được.
“Cô cần hiểu anh ta mới có thể tìmđược người.”
Tô Tiểu Bồi ngẩn ra: “Không phải anh ta ở phòng bệnh sao?”
“Anh ta ở trong phòng bệnh, nhưng đang trong trạng thái hôn mê.”
“Vậy thì tìm anh ta có ích gì chứ?”
“Cô nghe ta nói đây, thế gian này không phải những thứ như trước nay cô vẫn thấy đâu. Bảo toàn năng lượng, thời gian và không gian giao hòa, hai tầng không gian này phải gắn bó chặt chẽ và giao thoa thì thế giới này mới có thể duy trì được sự vĩnh hằng.”
Đúng là mấy lời quỷ quái, Tô Tiểu Bồi nhíu mày.
Nguyệt Lão nghĩ nghĩ rồi giải thích“Nói một cách đơn giản, cô có thể tưởng tượng hai thế giới giống như hình vẽ bát quái, do hai phần cùng nhau luân chuyển để bảo toàn năng lượng.”
“Thế à?” Tô Tiểu Bồi bắt đầu thấy người trước mặt mình có vấn đề về thần kinh. Nhưng như vậy lại làm cô nhẫn nại lại “Anh Nhạc, cái lý luận này của anh thâm sâu ảo diệu quá, tôi không thể hiểu rõ được, anh có thể nói ngắn gọn lại và đi vào nội dung chính luôn được không?”
“Đây chính là nội dung quan trọng mà, rất quan trọng đấy.”Nguyệt Lão vẻ mặt vô tội “Hơn nữa sự việc cũng không xem là phức tạp lắm, nói trắng ra thì Trịnh Giang Dực là người yêu định mệnh của đời cô, hai người vốn nên tình cờ gặp gỡ lần đầu vào ngày 13 tháng 7 đó rồi phát triển tình cảm, nhưng tai bay vạ gió thế nào mà hai người bỏ qua nhau, lỡ mất cơ hội.’
Hả? Tô Tiểu Bồi trong lòng khiếp sợ,nhưng vẫn cố duy trì vẻ mặt ổn định.
Do đặc điểm nghề nghiệp, cô đã gặp không ít người mắc chứng hoang tưởng, nhưng nội dung câu chuyện của bệnh nhân trước mặt này cũng thật mới mẻ. Những lời vô lý đến thế mà sao anh ta có thể nói ra chân thành như vậy nhỉ. Cô nhìn thật kỹ vẻ mặt của anh ta, thầm đoán bệnh trạng của anh ta đã nghiêm trọng đến mức nào.
“Vụ tai nạn đó anh ta vốn dĩ sẽ bỏ mạng nhưng chỉ vì duyên phận của anh ta với cô quá sâu sắc nên mệnh của người đó vẫn chưa thể tuyệt, vẫn còn lưu luyến lại một hơi thở. Nhưng hậu quả thực sự rất nghiêm trọng, anh ta đang bị đưa tới một thế giới song song khác. Trước đây ta bận xử lý vụ của người khác, không chú ý đến nên giờ mới nhận thấy.Ta vốn muốn xử lý thật đơn giản, gỡ bỏ mối liên quan giữa hai người, để hai người bỏ qua nhau đi tìm duyên phận mới. Khổ nỗi dây tơ hồng của hai người quấn quá chặt, ta không có cách nào gỡ rời chúng ra được. Lại phải nói, thời gian công tác của ta không dài, chuyện thế này là lần đầu tiên ta gặp phải. Đoạn dây tơ hồng đó ta vẫn không thể chặt đứt, bởi nếu không duyên phận vài đời của các người cũng sẽ bị hủy đi, dây tơ sau khi bị chặt đứt mất rất lâu mới có thể hồi phục lại và tìm duyên mới, muốn quấn lại cũng không phải chuyện dễ dàng. Ta nói như vậy cô đã hiểu tính nghiêm trọng của vấn đề chưa?”
Tô Tiểu Bồi gật gật đầu, cô đóng quyển sổ lại. Tính nghiêm trọng của vấn đề cô không phải không biết, bản thân với tư cách là một bác sĩ tâm lý có trách nhiệm với nghề, cô thấy người trước mặt này thực sự cần được giúp đỡ.
“Thưa anh Nguyệt Lão, từ bao giờ anhbắt đầu nhận thức được mình là thanh tra quản lý việc thực thi nhân duyên của con người”
Nguyệt Lão trợn tròn mắt, lại bày ra cái nhìn vô tội nói “Cô không tin ta à? Cô nhất định phải tin ta! Nếu cô không lôi được cậu ta dậy thì hậu quả tồi tệ ngang ngửa với việc chặt đứt dây tơ hồng. Hai người sẽ vài kiếp vô duyên, không đến được với nhau, cô đơn đến tận cuối đời. Bất kể cô xem mặt bao nhiêu lần, cố gắng đến đâu cũng sẽ không có được duyên phận tốt, có dù miễn cưỡng kết hôn cũng nhất định không hòa hợp, cuộc sống không thuận lợi, thê thảm vô cùng.
“Anh xác định tôi tên là Tô Tiểu Bồi sao?”
Câu hỏi ngược lại này của Tô Tiểu Bồi làm Nguyệt Lão ngẩn ra “Chẳng lẽ không phải? Đừng nói là nhầm rồi chứ. “Ban nãy khi xem mặt, người con trai kia gọi cô là Tô Tiểu Bồi.”
Tô Tiểu Bồi gật gật đầu, xem ra người này không biết cô, mà chỉ thấy cô đi xem mắt.
“Ngày 13 tháng 7, anh gặp tai nạn giao thông ở đường Ngô Đồng?”
“Đúng thế.” Nguyệt Lão thành thật đáp lời “Duyên trời định gặp gỡ, ta nhất định phải nhớ kỹ để tránh gặp chuyện ngoài ý muốn. Cô xem, chuyện như của cô chính là ngoài ý muốn đấy.”
Tô Tiểu Bồi gật gật đầu, người này nhờ tai nạn mà thấy nên biết được cô, lần này gặp lại, nghe đến tên cô nên mới cùng cô nói mấy chuyện này. Cô chỉ thắc mắc nguyên nhân kích thích khiến anh ta trở nên hoang tưởng là gì.
Tô Tiểu Bồi lục túi, lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho Nguyệt Lão “Tôi đã không còn làm bác sĩ tâm lý nữa, nhưng có thể giới thiệu bác sĩ này cho anh. Anh tìm người này, anh ta sẽ giúp đỡ anh. Anh có thể nói với anh ta về chuyện tình, chuyện duyên, về người yêu định mệnh của anh ta, cả dây tơ hồng nữa, không sao đâu, cứ nói nhiệt tình đi. Anh nói là tôi giới thiệu, nhất định người ta sẽ giảm giá cho anh.”
Nguyệt Lão ngốc luôn, không tự chủ được mà nhận lấy.
“Nhớ là nhất định phải đi khám đấy”Tô Tiểu Bồi chép miệng, thấy mình cũng đã ân cùng nghĩa tận lắm rồi. Cô đứng lên, cầm hóa đơn đến quầy thanh toán, chuẩn bị đi.
Nguyệt Lão thấy cô ấy dứt khoát như thế bèn ngẩn ra, nhưng rất nhanh liền đuổi theo.
“Tô Tiểu Bồi, cô nghe ta nói đây, ta không đùa với cô đâu. Duyên phận của cô với Trình Giang Dực ràng buộc quá sâu đậm, chỉ có cô mới thức tỉnh được anh ta, cô nhất định phải đem anh ta quay lại, nếu không cả đời này cô sẽ cô đơn trơ trọi một mình. A, nếu mà dây tơ hồng đứt, là mấy đời mấy kiếp đấy….”
“Cảm ơn.” Tô Tiểu Bồi trả xong tiền cà phê liền bước về phía xe của mình.
“Ta xin lỗi vì đã để muộn thế này mới thông báo cho cô, ta không biết mọi chuyện sẽ diễn ra như vậy. Ta chưa từng gặp chuyện như của cô bao giờ. Thời gian không còn nhiều nữa, cô mau đến bệnh viện thăm Trình Giang Dực đi. Cô cần hiểu về anh ta nhiều hơn, cô không biết bao giờ cô sẽ bị lôi đến cái thế giới song song kia đâu, nếu cô không có chuẩn bị thì làm sao tìm được anh ta?”
“Cảm ơn anh, Nguyệt Lão. Vất vả cho anh quá, đừng quên gọi điện thoại cho vị bác sĩ kia nhé.’’ Tô Tiểu Bồi vừa để ý đề phòng, xác định người này không có ý định tấn công cô, xung quanh không có động tĩnh gì khác thường liền mở cửa xe, bay nhanh vào ghế lái.
Nói hoài là phải mang người ta trở lại,nói một hồi lại là cô bị đưa đi, câu trước đá câu sau, bệnh trạng của cái anh này thật khiến người ta lo lắng.
Nguyệt Lão đuổi theo xe, lớn tiếng nói “Nếu như cô phát hiện bị kéo đi theo thì đừng sợ, không có chuyện gì đâu. Chỉ đừng quên, nhất định phải nắm chắc cơ hội tìm cậu ta, mang cậu ta trở về. Giờ ta tìm được không nhiều tin tức lắm, đợi khi nào ta rõ rang mọi chuyện hơn thì sẽ nói cho cô…. Cô nhớ đấy, mau đến bệnh viện…..đừng sợ, tìm cậu ta đi…”
Tô Tiểu Bồi nhanh chóng khởi động xe, bỏ lại cái anh Nguyệt Lão thần kinh kia xa tít tắp. Tiếng anh ta bị cản lại ngoài cửa xe, bóng hình cũng dần biến mất.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện